Khế Xanh
Ru xuân vào mấy phiếm đàn
Ru em vào tuổi trăng vàng ấu thơ
Nụ cười che dấu bài thơ
Nghiêng nghiêng nón lá em mơ ước gì ?
Nắng xuân vàng đọng bờ mi
Rung rung chút gió lỡ thì duyên em
Tóc mây xanh mướt vai mềm
Tà ai áo trắng êm đềm gót sen
Ngày xưa ai đứng bên thềm
Nhìn qua vườn đó...ai thèm khế xanh ?
Cây cao, trái đậu trĩu cành
Em tôi còn bé...thôi đành chịu thôi !
Nắng hồng đỏ ửng bờ môi
Em thèm trái khế...nhìn tôi mỉm cười...
Một thương bé bỏng thành mười
Hái em trái khế...trả tôi trái tình ?
Khế xanh...thành chuyện chúng mình
Đầu xuân năm ấy cuộc tình nên thơ
Thương ai ngày cứ ngẩn ngơ
Nhớ ai đêm cứ mộng mơ trăng thề...
Vì nàng tôi đã bỏ bê
Vì nàng tôi đã ê chề công danh
Bao năm kinh sử tan tành
Làm trai thi loạn...thôi thành chinh nhân
Xa nàng từ độ bâng khuâng
Rừng sâu núi hiểm bước chân quân hành
Nhớ thương tràn ngập thư xanh
Tình xanh như trái khế xanh của nàng
Cho rồi mấy độ bặt tăm
Chờ thư …mòn mỏi, nhớ nàng phương xa
Đã từ lâu lắm vắng nhà
Một hôm đi phép ghé qua thăm nàng
Vườn xưa lối cũ ngỡ ngàng
Khế xanh còn đó...nhưng nàng sang ngang
Còn ai hái khế cho nàng ?
Còn ai để lại tuổi vàng...ly tan
Thôi thì duyên phận lỡ làng
Thôi thì đời lắm phủ phàng đắng cay
Biết rằng tôi chẳng gặp may
Hay là đời đã đổi thay lòng nàng ?
Trái xanh...thành trái võ vàng
Trái tình...thành trái bẽ bàng duyên tôi
Đầu cành nặng trĩu mưa rơi
Còn ai hái nốt giùm tôi...trái sầu ?
Vương Ngọc Long