Chiều Buồn Cuối Năm
Chiều buông xõa trên bờ vai tóc rối
Nắng hanh hao nằm rũ trước hiên nhà
Men sầu tôi chưa say mà chếnh choáng
Lênh đênh chiều nắng giạt cuốn sông xa
Muốn quên đi mà sao dằng dặc nhớ
Câu thơ nào đau đáu thuở ban đầu
Chiều u uẩn cứ trôi hoài vô hạn
Cõi buồn tôi thăm thẳm bến bờ đâu ?
Lòng không hiểu vì sao hoài trắc ẩn
Năm trôi qua mà vẫn tiếc thương gì ?
Trời hoang dại trong ráng chiều oi ả
Bỗng vô tình giấy mực vội thầm ghi
Tiếng người xưa không nghe mà vọng lại
Thanh âm buồn chới với những giọt thơ
Đường chung bước đâu ngăn trời cách biển
Nhưng mà sao biền biệt tựa như mơ ?
Nắng chưa tắt đế chong đèn dĩ vãng
Còn loanh quanh lẩn khuất giữa lùm cây
Gió thời gian đong đưa mùi hương nhớ
Thơm môi hôn run rẩy nhánh thơ gầy ...
tranh của Hương Kiều Loan