Cái Tết Không Quên 1982
Thôi thế , thôi đành Tết không hoa
Thất nghiệp, co ro, rúc ở nhà
Trên giường vợ ốm , nằm tơi tả
Dưới đất con run , khóc áo da
Không tiền, không bạc, không dư giả
Chẳng bè, chẳng bạn, chẳng bóng ma
Ngoài kia tuyết đổ , trời băng giá
Tuyết bay lất phất, tuyết bay qua
Đi vô, thờ thẫn, lại đi ra
Ngắm bóng soi gương, thấy đã già
Tóc rơi mấy cụm, đời nghiệt ngã
Tuyết cũng còn rơi, lạnh buốt da !
Không bánh chưng xanh, không nem chả
Chẳng câu đối đỏ, chẳng mứt trà
Tâm sầu, dạ héo, vần thơ lạ
Mặt méo, lòng teo, bụng xót xa
Ngẫm đời đâu phải hạt châu sa
Hà khắc làm chi, hỡi ta bà !
Pông-so mất job, đời chưa khá
Còn quái gì đâu bảo trợ ta !
Thắp lửa Từ Bi, xin hỉ xả
Cúng đấng cô hồn có ghé qua
Xin đừng thất vọng nhìn mâm quả
Đây ! tấm lòng ta - thế lễ quà
Xứ lạ quê người cứ thế a ?
Trời cao thấu hiểu nỗi oan gia ?
Chẳng lẽ đời ta - cây không lá ?
Biết đến bao giờ mới trổ hoa ?
Phố phường vắng bóng , vắng thư xa
Điệp khúc sầu miên, điệu thiết tha
Ô kìa ! lệ trắng rơi tầm tả
Lệ Trời hay lệ rỉ tim ta ? ? ?
Vương Ngọc Long
( Đón Xuân đầu tiên trên đất Mỹ - PA )