Xuân Trên Phố Lạ
Từ ta lạc giữa phố người
Mùa Xuân ơi hỡi một trời phù vân
Vong thân hóa độ chim ngàn
Xót thương hạt huyễn nghìn năm bụi bờ
Dấu xưa hoài vọng hư vô
Non cao tĩnh mặc vẫn chờ quê tâm
Hoa vàng ngái ngủ trăm năm
Xuân về khai nụ kiếp tằm huyễn ương
Khung sầu trầm khúc ly hương
Gió lùa thạch thất bốn phương mịt mù
Bóng đêm trừ tịch thâm u
Từ xa xa thẳm hoang vu cõi nào ...
Sông xưa quen thở đồng dao
Triều dâng sóng nhớ ngạt ngào hương quê
Ngọc lan thơm ngát sau hè
Tháng giêng nồng thắm hoa thề bâng khuâng
Bỏ đi từ độ thương tang
Xuân trên phố lạ nhớ hàng lũy xanh
Từ em mây lạc cổ thành
Bao năm phiêu bạt ... nỡ đành bay đi ?
Vương Ngọc Long