Xuân Lưu Lạc
Lất phất trời mây tuyết trắng phau
Lệ sương tức tưởi cánh hoa nhàu
Chim buồn di trú thân xơ xác
Người hận ly hương tóc bạc màu
Bỏ xứ lưu vong buồn thắt dạ
Sống đời thất thổ chạnh lòng đau
Bước chân ai đó ... chiều lưu lạc
Trĩu nặng cong lưng gánh hận sầu
Vương Ngọc Long