Cổng Học Trò
Có những lúc thời gian chừng lắng đọng
Trong âm thầm nhìn lại cổng trường xưa
Miền dĩ vãng đang đi về lững thững
Ray rứt buồn lấm tấm những hạt mưa
Tường loang lổ nhưng tình chưa bạc phếch
Phủ xanh rêu nhưng biếc thắm ngàn năm
Cánh cửa sắt nhòa phai màu hoen rỉ
Bụi thời gian chẳng phủ kín thân tâm
Dù năm tháng có phôi pha mòn mỏi
Mộng ngày thơ cứ ấp ủ miên man
Đời trầm luân qua từng con phố lạ
Ký ức vàng đâu dễ bước đi hoang
Đời lưu vong mây mù giăng viễn xứ
Tuyết sương rơi trắng muốt mái hiên nhà
Sầu đong đưa trên cành khô trụi lá
Giấc mơ thầm ẩn dấu tận phương xa
Trời mênh mang cho tình xanh kỷ niệm
Chợt hôm nao mây xõa tóc vai người
Hoài niệm cũ thơm ngon từng tấc cỏ
Trong hàng cây lấp lánh ánh dương ngời
Thềm lá rụng bước ai về khẽ nhắc
Đoản khúc buồn còn vọng tiếng tri âm
Từ thăm thẳm con tim hoài muốn hỏi
Nhớ gì ai ở chốn ấy xa xăm ?
Nhớ hay quên qua dòng đời thác lũ
Muốn quên đi nhưng cái nhớ giăng đầy
Cổng học trò cưu mang từng dấu tích
Đưa bước nhau tìm đến những vòng tay
Trang sách cuối của đời người chưa hết
Biết bao giờ đến tận ngọn hư không
Thầm ghi vội vầng thơ không đoạn kết
Vì tình dâng sóng cuộn mãi trong lòng...
Vương Ngọc Long