Thư Cho Người Em Gái Trại Cấm
(Em là một trong những thuyền nhân bất hạnh
đã bị chính phủ Hồng Kông áp giải lên chuyến
máy bay CƯỠNG BÁCH HỒI HƯƠNG 1997)
Tết nầy em phải về quê Mẹ
Dù muốn dù không sự đã rồi
Bao năm lận đận đời ly xứ
Hương tàn phấn nhạt ... tắt môi cười !
Nhớ độ Xuân nào Mẹ tiễn đi
Tuổi buồn rót lệ đọng trên mi
Bỏ xứ ra đi tìm mơ ước
Trở lại hôm nay... được những gì ?
Em trở về đi bơi tìm chứng tích
Con đường xưa rêu phủ lớp lớp dầy
Từ nơi chốn đau thương thời chinh chiến
Chôn tuổi buồn qua ngục thất lưu đày
Hàng cây phố như nhìn người xa lạ
Vệt nắng buồn ray rứt tận đầu non
Nụ cười khô trên bờ môi hoang dại
Tiếng chim buồn nức nở gọi hoàng hôn
Quê hương đó nhưng xa vời lồng lộng
Trời trên cao nhưng khoảng cách xanh buồn
Đất ngàn năm đã quên lời nguyện ước
Xót thương người biển sóng lệ trào tuôn !
Em trở về mang hành trang bỡ ngỡ
Đôi vai gầy lấm láp bụi thời gian
Giấc mơ xưa đã biến thành tượng đá
Hiện thực ngày nay loang lỡ nhục nhằn
Con sông xưa còn điệu ru tha thiết ?
Thuyền viễn phương còn nhớ buổi bình minh ?
Vầng mây bạc trôi ngang đời hoang phế
Theo người về với bão táp điêu linh !
Em trở về nghe cát buồn biển vắng
Người non cao đã bỏ bạn mà đi
Gió gọi thưa những linh hồn đã khuất
Đá sầu miên còn đọng vết trầm ghi
Những nấm mồ xưa - bia kỷ niệm
Chôn tình người một thuở dối gian
Còn đâu nữa một chút đời hoa trắng
Em nghe chăng ? một tiếng nấc điêu tàn !
Em trở về hờn căm bầy dã thú
Khói sương tàn bao phủ kiếp nghiệp sinh
Và ở đó bên thác ghềnh hung hãn
Hận sầu nghe vang rú giữa vô tình
Dòng sông sâu đã chia trăm nhánh rẽ
Con đường xưa mưa thấm lệ quan hà
Ai đã mang linh hồn em về tiền sử ?
Không gian nào che lấp những ngày qua ?
Em trở về đau thương từng hạt cám
Em trở về chua xót từng đọt rau
Em trở về đôi bờ môi tím ngắt
Máu đào đâu ? thấm nhuộm lại trái tim sầu ?
Bờ vai rạm nắng đồng khoai sắn
Em cuốc đào lên đống bụi đời
Bàn tay quơ quíu đời vô vọng
Còn chút hoài mong nở nụ cười ?
Me đứng đó đôi bàn chân run rẩy
Ôm mặt buồn than khóc một lời xin
Hồn ốc đảo chôn đêm buồn khờ dại
Lời nguyện cầu có thắp sáng một niềm tin ?
Chim rũ bên trời đôi cánh gẩy
Nói làm chi chuyện lấp đất vá trời !
Hồn nhân loại vẫn chưa buồn thức tỉnh
Nắng chiêu dương đủ ấm một nụ cười ?
Vương Ngọc Long