Hoài Tưởng
"Quán trọ không gian nào ẩn dật
Mời tôi tạm trú giữa hư vô
Quê Hương chắt ngọt tình muôn thuở
Là chốn an nhiên mãi đợi chờ
( trích "Lữ Mộng" - Thơ VNL)
Bước chân trần trên nổng cát
Nơi nào đẹp hơn quê hương
Bao năm đời ta phiêu bạt
Sóng dội hằng lớp tang thương
Khi những chiều buông thõng thượt
Dòng máu tim thơ tuôn trào
Theo cánh đồng mương chở nước
Dẫn mạch buồn tôi chảy vào
Hàng dừa lá xanh tỏa bóng
Khói lam chiều quyện vườn cau
Lời ru buồn đưa tiếng võng
Hương đồng ngan ngát giàn rau
Xôn xao về căn nhà nhỏ
Mẹ già tôi lưng đã còng
Đọt sắn lom khom bóc vỏ
Bao năm nước mắt lưng tròng
Mẹ là trái tim diệu ảo
Ngọt ngào như ngọn lá say
Mênh mang chiều ru tiếng sáo
Chân thành như cỏ như cây
Những đêm trời sao lấp lánh
Ánh trăng như ngọn nến hồng
Nhịp chày khua vang giã sắn
Bâng khuâng khói bếp cay nồng
Bếp lửa bùng bùng củi đốt
Mịn màng mủng thóc treo cao
Mùi gạo mới thơm bùi ngọt
Lúa rung ngọn gió dạt dào
Con đầu lòng tôi cất tiếng
Chim non ríu rít trên cành
Vợ tôi khẽ khàng ru hát
Lời ca quấn quít tình xanh
Quê hương dịu dàng sen nở
Hương nồng phả ngát hồ êm
Nắng vàng reo vui kẽ lá
Con thơ giấc ngủ say mềm
Tháng Tư ngập tràn khói lửa
Quê hương một thuở điêu tàn
Ngôn ngữ câm khờ bạc phận
Nhìn nhau ánh mắt ngỡ ngàng
Những năm đời chôn rừng núi
Trần ai khổ nhục bơ vơ
Mắt em mòn mỏi ngóng đợi
Nàng gầy như thanh củi khô
Em như con chim thầm lặng
Đôi dòng lệ đắng cay môi
Đêm tàn xanh xao trống vắng
Gió khuya trăn trối muôn lời
Xác xơ bao mùa lá đổ
Ấp ủ ngày tháng thăm nuôi
Ngọn lửa tin yêu nhân hậu
Thắp sáng tình nhau trọn đời
Hắt hiu khung trời viễn xứ
Chập chờn nhớ mái nhà xưa
Ám ảnh hồn đau lữ thứ
Bùi ngùi lệ đổ cơn mưa
Sóng dội bên đời khắc khoải
Mêng mông biển nhớ dâng đầy
Lòng ta in sâu đồi núi
Tình ta chất ngất trời mây
Nghiêng xuống lòng đau thao thức
Đêm dài cảm xúc chơi vơi
Thênh thang qua vườn ký ức
Quê hương kết rễ vào đời
Xót xa phương người lưu lạc
Mảnh đất hồn ta nẩy mầm
Trái tim rung nghìn cung bậc
Quê hương ru khẽ thì thầm
Quê hương không là bạc biển
Quê hương chẳng phải tiền rừng
Quê hương ngậm ngùi miên viễn
Trong tim nỗi nhớ không ngừng ...
Vương Ngọc Long