
Tôi trăn trở giữa đêm dài, thở vắn
Đất trời kia lồng lộng gió về đâu
Hồn thả mất giữa ngàn sao lấp lánh
Để nỗi buồn chấp chới mãi đêm thâu
Đà Nẵng ơi, xa nhau rồi để nhớ
Tuổi thơ tôi lửng thửng bước về đây
Sầu riêng mang lênh đênh từ phố cũ
Dạt trôi miền viễn xứ cuối trời Tây

Đường Đồng Khánh con tim hoài ghi nhớ
Mỗi cuối tuần em dạo bước ngây thơ
Tà áo trắng chơi vơi niềm mơ ước
Ngóng chờ ai đôi mắt bỗng dại khờ

Em về đâu, có chờ nơi bến đợi
Sông Hàn xưa, đò dọc đón đưa người
Bến Bạch Đằng đong đưa ngàn sóng nhớ
Câu hò khoan một thuở tiếc thương đời

Vườn Diên Hồng thân thương từng ghế đá
Nhớ cùng ai dạo gót dưới hàng cây
Em áo trắng thả vần thơ lơ lửng
Theo sáo diều bay bỗng giữa ngàn mây
Đà Nẵng xưa chập chờn trang cổ tích
Nỗi buồn vui lặng lẽ bủa trùng vây
Trăng tỏa sáng bâng khuâng đêm hò hẹn
Con đường xưa xóm cũ mộng mơ đầy
Sân bay Ðà Nẵng ngàn tia nắng ấm
Muôn màu hoa rực rỡ đón chào nhau
Chim ríu rít ca vang tình đôi lứa
Ngầu nhiên em thơ dại mối tình đầu

Cổ Viện Chàm một thời lưu dấu tích
Vách thành xưa ẩn mật bụi rêu phong
Hồn dân tộc dấu niềm đau quá khứ
Chơi vơi dòng lịch sử xót xa mang

Ngũ Hành Sơn mênh mông làn mây bạc
Chênh vênh đường Non Nước dốc mù sương
Tiếng kinh kệ khỏa khuây đời tục lụy
Khói trầm nhang thơm ngát cõi vô thường
Biển Mỹ Khê ngày đêm nghe sóng vỗ
Giấc mộng thường trôi dạt bến phương nao
Vùng kỷ niệm lăn tròn theo gió cuốn
Dấu chân người in cát mịn hư hao
Xóm Thanh Bình ra đi mà tiếc nuối
Những con đường đưa đón rất thân quen
Chùm hoa giấy phất phơ hàng dậu cũ
Căn nhà xưa thấp thoáng bóng chiều nghiêng
Ngôi trường cũ còn hằn sâu ký ức
Phan Châu Trinh hoa nắng nở đầy thơ
Em Hồng Đức nâng niu tà áo mới
Tuổi học trò e ấp dấu trong mơ
Đường Độc Lập nắng hè ngây ngất gió
Cánh phượng hồng lơi lả tóc mây bay
Em khép nép che bài thơ nón lá
Tháng sáu về khe khẽ sợ chia tay
Đình Hải Châu muôn đời di tích cũ
Bóng bồ đề rợp mát cổng tam quan
Hồ sen ngát chơi vơi hòn non bộ
Tuổi thơ tôi êm ả khoảng trời xanh
Đà Nẵng ơi, đi đâu rồi cũng nhớ
Mái chèo khua nhè nhẹ đón người sang
Trời An Hải mênh mang làn gió mát
Bập bềnh trôi sóng nước chuyến đò ngang
Đà Nẵng đó, một thời xưa in bóng
Mẹ già tôi còm cõi tháng năm chờ
Từng đứa con ra đi đời thất tán
Đoản khúc buồn vang vọng chốn xa mờ
Đà Nẵng đó qua nhiều cơn mưa lũ
Những mùa khô nắng hạn xác xơ nghèo
Vẫn hiên ngang trái tim người xứ Quảng
Mang tình người chất phát nụ cười reo
Đà Nẵng đó nỗi buồn xanh ký ức
Chôn vào đời kỷ niệm chẳng nhòa phai
"Đất Quảng Nam chưa mưa mà đã thắm
Rượu Hồng Đào chưa nhắm đã ngà say" *
Mỗi địa danh là vết son diễm lệ
Tô màu lên Đà Nẵng dấu yêu thương
Xin cứ nhớ, cứ hoài luôn nhớ thế
Nhớ để quên cái nỗi lưu vong buồn
Biển lòng tôi vẫn ngày đêm sóng vỗ
Hồn tôi đây quanh quẫn mạn thuyền đưa
Này sóng nhé, cứ bập bềnh vỗ mạnh
Cho thuyền tôi cập bến phố Đà xưa
Đà Nẵng đó dưỡng nuôi tình chung thủy
Thoảng đâu đây hơi thở ngát thơm đời
Xin ghi khắc trái tim người phiêu bạt
Một bóng hình Đà Nẵng Dấu Yêu ơi !
Đà Nẵng đó vẫn muôn vàn tha thiết
Nỗi buồn vương khắc khoải những đêm thâu
Ta cúi mặt cô đơn sầu biệt xứ
Trời ly hương ray rứt dậy niềm đau ...
* câu ca xứ Quảng
"Đất Quảng Nam chưa mưa đã thắm,
Rượu Hồng Đào chưa nhắm đã say,
Thương nhau chưa đặng mấy ngày,
Đã mang câu ơn trọng, nghĩa dày, bạn ơi!”