Vòng Tim Gai
Tôi tĩnh mặc trong ngôi nhà phế tích
Gọi đi em - căn gác trọ điêu tàn
Tôi lạ lẫm trên sắc màu giả tạo
Sau chân dung - loang lở vết hoen chàm
Đêm động giấc - trũng lòng sâu, rỉa rói
Nợ oan khiên cầm cố tự hôm nào
Hồ-tâm-tôi: ai ngồi soi bóng, thực?
Đời nhiêu khê - đâu mộng huyễn, chiêm bao?
Dây đọa lạc quấn hồn-tôi-trái-cấm
Dẫu E-Và hệ lụy xác xương tôi
Xin cung kính, chưa một lần trá ngụy:
Ký-sinh tôi trên ngực máu tim Người
Em hãy đến, thiên thần đôi cánh lụa
Bật diêm, ngời, thắp sáng cõi hoang tàn
Đêm Nhập Thể, căn nhà thơm sách Ước
Gọi đi em - quán trọ tôi: Thiên Đàng
Vinh danh Người, không một lời bôi đãi
Dù cho đời xơ xác, tả tơi, trôi
Tặng những cặp tình nhân muôn thế kỷ
Vòng Tim Gai, xin tầm gửi, như tôi
Vương Ngọc Long