Hoàng Cúc
Tôi nhớ cha tôi thuở sinh thời
Thích trồng hoa cúc, thú vui chơi
Ôi ! cánh hoa vàng tươi rực rỡ
Rực cả hồn quê, rỡ nụ cười
Một sáng mùa đông trời băng giá
Sương tuyết rơi rơi ngập cả vườn
Chỉ một loài hoa vươn cánh nở :
Cúc hoàng ! Cúc đảm ngạo hàn sương !
Hoàng cúc phương chi chẳng ngại ngần
Vươn mình sống thẳng giữa phong trần
Nhánh hoa thắm nhuộm màu tao nhã
Thắm cả lòng yêu mến quốc-dân !
Vương Ngọc Long
Kim Cúc
Ta tiếc ta sinh chẳng phùng thời
Trong rào, hạt cúc rải chơi chơi
Xuân về hoa thắm tươi rực rỡ
Rạng rỡ hồn ta khẽ mỉm cười
Đất đỏ lạnh căm lòng buốt giá
Bụng rỗng, mù giăng phủ trắng vườn
Cúc vàng ngạo nghễ thong dong nở
Vàng chói nhân gian át gió sương!
Kim cúc nhụy khoe sắc trong ngần
Tiên cảnh không ưng đọa xuống trần
Gần bùn vẫn giữ nền phong nhã
Cốt thời cao sĩ, cách Nam dân!
Lộc Bắc
5/5/2012
Cúc Vàng
Yêu mến cúc vàng lúc thiếu thời
Đến nay dù bận vẫn thích chơi.
Mỗi lần nhìn cúc lòng rạng rỡ
Như tưởng người yêu nhoẽn miệng cười..
Hôm qua bỗng thấy tim lạnh giá
Từng cánh hoa đau phủ đầy vườn
Sao cúc rụng đi không chịu nở?
Đành để người xưa đứng dưới sương!
Cúc vàng lại nở thật sáng ngần
Ngạo nghễ hiên ngang giữa cõi trần.
Thu úa, vẫn tươi đầy thanh nhã
Cho người yêu cúc cũng yêu dân!
Tịnh Phan