Xứ Người
Xin cho ta tí lửa
Sưởi ấm lại tình người
Xin trời đổ chút mưa
Cho mát đời viễn xứ
Người hàng xóm cắt cỏ
Ta quét lá sân nhà
Ta nhìn ta bỡ ngỡ
Người thấy người như ngơ
Tình khô theo máy móc
Tháng ngày buồn con thoi
Ngày khô hai lá phổi
Đêm xót xa nụ cười
Đời theo cơn nước xoáy
Kiếp lục bình buông trôi
Ta tìm đâu bến đỗ ?
Cho đời bớt đơn côi
Quê ta xa mất rồi
Ta khát hơi đất Mẹ
Ta thèm vào cơn mê
Lời ca dao nhè nhẹ
Vòng tay ôm vợ hiền
Thân xác héo hon chờ
Ta lịm trong luyến nhớ
Một kiếp đời bơ vơ ...
Vương Ngọc Long