Đi Gỡ Mìn
Sáng nay đi gỡ mìn
Nàng tựa bên song cửa
Xót xa lặng lẽ nhìn
Nghẹn ngào dòng lệ ứa
Lá vàng bay đâu mất
Mây xám phủ đầy trời
Ngậm ngùi trong ánh mắt
Thu buồn đổ cơn mưa
Cơn mưa phong kín đời
Đôi bàn tay run sợ
Cay đắng tràn lên môi
Em buồn rưng rưng khóc
Giờ này con say ngủ
Chập chùng trong giấc mơ
Cha đi lòng tàn tạ
Biết về với con thơ ?
Bạn bè dăm ba đứa
Vừa đi cải tạo về
Ngậm hờn trong tủi nhục
Nhìn nhau buồn lê thê
Ốc mượn hồn câm nín
Quạnh quẽ sầu đơn côi
Não nề chôn tâm niệm
Phó mặc cho đời trôi ...
Hãy nói về lương tri
Thượng Đế có quan tâm
Trót sinh lầm thế kỷ
Đành chịu số lầm than !
Cơm đời mùi cay đắng
Sống trên đám tro tàn
Buồn lê thân đau nhục
Người tình khóc thương tang !
Ta đi về thượng cổ
Trong thế giới văn minh
Tìm đâu chút hơi thở
Trong ảo tượng hòa bình
Thân còn cũng như không
Dã tràng khóc bể Đông
Quê hương trời tăm tối
Ôi! số phận long đong
Hung hăng người chiến thắng
Đi trên mây bồng bềnh
Ta làm tên chiến bại
Đi bên đời buồn tênh!
Nền đất trên đồi cao
Rừng cây nằm lặng lẽ
Lá tre như lưỡi dao
Mây buồn che lệ đắng
Cuốc sâu cuốc cho mãi
Cuốc cho đời vỡ tan
Đào sâu đào cho mãi
Đào chôn kiếp sống tàn
Tiếng mìn nổ đâu đây..
Bi hùng tan cuộc sống
Thân xác rồi bụi tro
Còn đâu thực với mộng ?
Mưa rơi buồn da diết
Ướt mềm lạnh bờ vai
Dế mèn kêu tha thiết
Dâng sầu xoáy lòng ai
Chiếc xe thồ dừng lại
Văng vẳng thoáng bên tai
Trời đêm hoang vắng lạ
Từ phòng nàng vọng ra ...
"Lạy Mẹ Ma-Ri-A
Cúi xin Mẹ bao la
Cho chồng con trở lại
Cho con thấy ngày mai...."
Ngày mai, trời có hồng ?
Ngày mai, em có mong ?
Ngày mai, em vẫn sầu ?
Ngày mai, vẫn nguyện cầu ?
Xin quên đi cuộc đời
Trong vòng quay giả tưởng
Xin quên đi nụ cười
Trên vành môi uất nghẹn
Hôm nay là cơn lốc
Quên đi! đừng trách móc
Ngày mai qua cơn lốc
Thôi em! xin đừng khóc
Sông dài còn có khúc
Trời khi nắng khi mưa
Đời người rồi có lúc
Mây có hợp có tan !
Thôi đừng buồn nghe em!
Tin yêu và hy vọng...
Mặt trời xóa đêm đen
Đem niềm vui trở lại
Hải Đà
(mùa thu 1977)