Xuân Nhớ Sông Hàn
(Hoạ lại bài thơ Đường Xuân Tiêu Vọng Hàn Giang của Hải Đà)
Thoảng đưa chiếc lá, gió vang âm
Bóng nguyệt nương cầu, dạ nhớ thâm
Vui cảnh, nhưng người buồn xuống sắc !
Lạnh sông, mà khách nóng cang tâm !
Tha hương sầu hận, nào thuyên giảm ?
Làng xóm thanh yên, khá dễ tầm ?
Ta với ta đây, người với ảnh
Canh chầy, thơ Việt đẫy đưa ngâm…
Thái Huy Long
(bản Hán ngữ và thư họa do Mai Tâm trình bày)
XUÂN TIÊU VỌNG HÀN GIANG
Phong xuy lạc diệp động sầu âm
Nguyệt chiếu hà lương khách tứ thâm
Hỷ vũ hỷ hoa vô hỷ sắc
Hàn Giang hàn thủy bất hàn tâm
Tha phương uẩn nộ phi nan giảm
Cố quận nhân yên bất khả tầm
Tịch mịch xuân tiêu cô đối ảnh
Hương quan bán dạ Việt thi ngâm
Dịch nghĩa
Gió thổi lá rơi vọng tiếng sầu
Trăng chiếu cầu bên sông làm khách nhớ nhà da diết
Mưa vui, hoa vui, nhưng mặt chẳng vui
Sông lạnh, nước lạnh, nhưng lòng không lạnh
Ở phương xa, nỗi sầu giận khó giảm đi
Quê cũ khói lam dễ đâu mà tìm thấy
Qụanh quẽ đêm xuân một mình thân với bóng
Nhớ nhà nửa đêm ngâm nga bài thơ Việt
Hải Đà
nguồn : http://binhtrung.org/a3154/xuan-nho-song-han