The Road Not Taken
Two roads diverged in a yellow wood,
And sorry I could not travel both
And be one traveler, long I stood
And looked down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth;
Then took the other, as just as fair,
And having perhaps the better claim,
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that the passing there
Had worn them really about the same,
And both that morning equally lay
In leaves no step had trodden black.
Oh, I kept the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way,
I doubted if I should ever come back.
I shall be telling this with a sigh
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I-
I took the one less traveled by,
And that has made all the difference.
Robert Frost
La route négligée
Deux routes s'écartaient dans un bois d'automne.
Ne pouvant malheureusement prendre les deux
Le voyageur que j'étais restait debout longtemps
Regardant une voie s'en allant vers le lointain
Celle qui descendait ,bien couverte de broussailles.
Puis je choisis l'autre route, tout aussi bonne,
Peut-être même des deux,c'est la voie la meilleure,
Le chemin étant verdoyant et accueillant;
Quoique ,pour cela, il ait été comme l'autre
Presque pareil et réellement fréquenté.
Les routes, ce matin là, avaient autant leurs feuilles
Sans trace de pas piétinant les allées noires.
Oh! je prendrai la première route, la prochaine fois!
Sachant pourtant qu'une voie peut aiguiller sur
d'autres!
Devrais-je jamais y revenir? Je m'en doutais!
Je vous raconterai ceci,en soupirant
Un jour, quelque part, mon âge s'accumulant .
Deux routes s'écartaient dans un bois frissonnant
La moins fréquentée, c'est moi qui l'ai prise,vraiment,
Et voilà, ce qui fit toute la différence.
Xuan Duyet
Con Đường Không Đi
Rừng lá úa hai đường chia lối rẽ
Ngập ngừng chân ..chẳng biết lựa phương nào
Ta đứng lặng, kẻ lữ hành cô độc
Nhìn nẻo kia khuất khúc lá xôn xao
Lòng tự nhủ theo lối nầy có lẽ
Con đường trông quyến rũ thật quen thương
Cỏ xanh um như chờ ai rảo bước
Dẫu lối kia cũng lắm kẻ qua đường ...
Sáng hôm đó ánh dương hồng rực rỡ
Đôi đường rơi ngập lá, vắng chân người
Lòng tự nhủ đường kia dành khi khác
Nhưng than ơi ! trở lại ... chắc xa vời
Nếu một mai câu chuyện nầy kể lại
Khi tuổi đời chồng chất tựa chiêm bao
Con đường vắng lúc xưa ta đã chọn
Là ... đời ta thay đổi tự hôm nào ...
Vương Ngọc Long phỏng dịch
Đường Vắng Tôi Đi
Hai con đường trong khu rừng thu
Tiếc không đi cùng lúc hai đường .
Ngập ngừng nhìn phía đường xa tít
Lối quanh chìm khuất dưới hàng dương .
Con đường kia lối cũng đã mòn
Sáng ngày lá phủ vẫn còn son
Đường muốn chân qua nên tôi chọn
Và cỏ mượt mà maù xanh non .
Lòng bảo thầm đây bước đường mây
Lối kia xin hẹn sẽ một ngày !
Đường trần vạn nẻo đời xuôi ngược
Chắc gì tôi về lại chốn nầy .
Thở dài tôi kể chuyện xa xưa:
Rừng cây có hai lối cỏ đùa
Đường vắng tôi qua đời khác biệt
Còn lối quanh nào tôi vẫn chưa .
KO
Sydney, Australiạ
Con Đường Không Chọn
Giữa rừng vàng đường chia hai lối
Không phân thân đi được cả hai
Tôi đứng lại hồi lâu theo dõi
Một con đường quanh lẩn trong gaị
Rồi tôi chọn đường kia, có lẽ,
Chẳng xinh hơn nhưng mời gọi hơn;
Bởi cỏ rậm trông còn mới mẻ
Dẫu hai đường người đã đặt chân.
Sáng lá ngập, chiều chưa ai dẫm,
Nhưng lối kia, thôi, hẹn một ngày;
Dù vẫn biết nẻo đời muôn dặm,
Chắc gì tôi trở lại chốn nàỵ
Để mãi sau thở dài kể lại:
Xưa giữa rừng hai lối rẽ ra,
Tôi chọn lối ít người lui tới
Và thế rồi mọi sự khác xa
Anh Vũ dịch
(Ghi chú: Anh Vũ là bút hiệu của thầy Lê Hữu Phụng, dạy Anh
Văn trường Chu Văn An)